Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025



 CHIỀU XUÂN

- Huy Cận -

Xuân gội tràn đầy

Giữa lòng hoan lạc,

Trên mình hoa cây...

 

Nắng vàng lạt lạt -

Ngày đi chầy chầy...

 

Hai hàng cây xanh

Đâm chồi hy vọng...

Ôi duyên tốt lành!

 

Én ngàn đưa võng -

Hương đồng lên hanh.

 

Kề bên đường mòn

- Mùa đông đã tạnh -

Cỏ mọc bờ non...

 

Chiều xuân tươi mạnh -

Gió bay vào hồn.

 

Có bàn tay cao

Trút bình ấm dịu

Từ phương xa nào...

 

Người cô yểu điệu

Nghe mình nao nao...

 

Nhạc vươn lên trời:

Đời măng đang dậy

Tưng bừng muôn nơi...

 

Mái rừng gió hẩy -

Chiều xuân đầy lời.


🔎 Phân tích nội dung, chủ đề và cảm xúc chính

1. Nội dung

Bài thơ là bức tranh mùa xuân rực rỡ và đầy sức sống: nắng xuân vàng nhạt, cây cối đâm chồi, chim én rập rờn, hương đồng lan tỏa, cỏ non mọc xanh mướt. Không chỉ thiên nhiên mà cả tâm hồn con người cũng được gội rửa, trở nên trong trẻo, dạt dào tình cảm và niềm vui.

2. Chủ đề

  • Ngợi ca mùa xuân: mùa xuân là biểu tượng của sự tái sinh, niềm hy vọng, niềm tin vào sự sống bất diệt.

  • Niềm hân hoan của con người trước thiên nhiên: mùa xuân không chỉ là hiện tượng của đất trời mà còn là tiếng gọi của tâm hồn, đánh thức cảm xúc, khát vọng yêu thương và sống đẹp.

  • Tình giao hòa giữa con người và vũ trụ: con người được hòa nhập, cảm nhận và thăng hoa trong “bình ấm dịu” mà thiên nhiên ban tặng.

3. Cảm xúc chính

Cảm xúc chủ đạo là niềm hân hoan, say đắm, rạo rực trước sức sống của mùa xuân. Người thơ cảm thấy tâm hồn mình được gột rửa, được nâng lên cùng âm nhạc của đất trời, để rồi hòa chung với sự căng tràn nhựa sống của vạn vật.


📝 Dàn ý viết bài văn 600 chữ

Mở bài

  • Giới thiệu mùa xuân trong thơ ca Việt Nam – biểu tượng của sức sống, niềm tin và tình yêu.

  • Dẫn vào bài thơ – một khúc ca về mùa xuân tươi đẹp, căng tràn sức sống.

Thân bài

  1. Bức tranh thiên nhiên mùa xuân

    • Hình ảnh: nắng vàng, hàng cây xanh, chim én, cỏ non, hương đồng, gió xuân.

    • Bức tranh vừa gần gũi (cây, cỏ, chim, nắng) vừa tràn đầy sắc thái tươi mới, gợi niềm vui sống.

  2. Cảm xúc của con người trước cảnh xuân

    • Tâm hồn thi nhân như được “gội rửa” bởi ánh sáng, nhựa sống mới.

    • Cảm giác rạo rực, bâng khuâng trước vẻ đẹp thiên nhiên (“Người cô yểu điệu / Nghe mình nao nao”).

    • Xuân khơi gợi khát vọng sống, tình yêu và niềm tin.

  3. Nghệ thuật

    • Hình ảnh giàu sức gợi, vừa tả thực vừa mang tính biểu tượng (chim én, cỏ non, gió xuân).

    • Nhịp điệu linh hoạt, ngôn ngữ giàu nhạc tính, phù hợp với không khí rộn ràng của mùa xuân.

    • Cảm hứng lãng mạn, giọng thơ bay bổng, hân hoan.

  4. Thông điệp, giá trị

    • Mùa xuân là biểu tượng của niềm tin, sức trẻ, sự tái sinh.

    • Con người chỉ thực sự hạnh phúc khi biết đồng điệu với nhịp sống của thiên nhiên.

Kết bài

  • Khẳng định vẻ đẹp của bài thơ: vừa là bức tranh xuân trữ tình vừa là khúc hát tâm hồn.

  • Liên hệ: tình yêu thiên nhiên, khát vọng sống vẫn là nguồn cảm hứng bất diệt trong thơ ca.


📖 Bài văn tham khảo (khoảng 600 chữ)

       Trong thơ ca, mùa xuân từ lâu đã trở thành biểu tượng của sự sống, của niềm tin và hy vọng. Nếu Nguyễn Du từng viết “Cỏ non xanh tận chân trời / Cành lê trắng điểm một vài bông hoa” hay Thanh Hải cất lên “Mùa xuân người cầm súng / Lộc giắt đầy trên lưng”, thì bài thơ trên lại đem đến một khúc ca xuân đầy mới mẻ, hồn nhiên và rộn rã.

        Ngay từ nhan đề và mở đầu, thi sĩ đã khẳng định: “Xuân gội tràn đầy / Giữa lòng hoan lạc”. Xuân không chỉ đến với đất trời mà còn thấm vào tâm hồn con người. Cảnh sắc mùa xuân hiện ra trong trẻo: “Nắng vàng lạt lạt – Ngày đi chầy chầy / Hai hàng cây xanh – Đâm chồi hy vọng”. Những câu thơ giàu nhạc điệu, gợi lên sắc xuân dịu dàng nhưng tràn đầy sức sống. Cây cối, chim én, cỏ non… tất cả đều tượng trưng cho sự tái sinh mạnh mẽ của thiên nhiên sau mùa đông dài.

       Không chỉ dừng lại ở miêu tả, bài thơ còn chứa chan cảm xúc. Thi nhân như được gột rửa trong dòng suối mát của mùa xuân: “Có bàn tay cao / Trút bình ấm dịu / Từ phương xa nào…”. Xuân đến không chỉ bằng nắng, gió, hoa lá mà còn như một phép màu nâng đỡ tâm hồn. Cảm giác rạo rực, bâng khuâng hiện lên rõ rệt trong hình ảnh “Người cô yểu điệu / Nghe mình nao nao”. Ở đây, xuân đã trở thành tiếng gọi của lòng người, đánh thức khát vọng yêu thương và sống đẹp.

        Về nghệ thuật, bài thơ giàu chất nhạc, nhờ nhịp điệu ngắn dài xen kẽ, ngôn ngữ vừa tự nhiên vừa tinh tế. Hình ảnh mang tính biểu tượng cao – chim én, cỏ non, gió xuân – đều là những thi liệu truyền thống nhưng được thổi vào một hơi thở mới, trẻ trung. Nhà phê bình Hoài Thanh từng viết: “Thơ là tiếng nói cất lên từ trái tim, có khi chỉ một rung động nhẹ cũng làm xao động cả hồn người”. Bài thơ xuân này cũng vậy, từ những hình ảnh quen thuộc đã gợi dậy trong lòng người đọc niềm rạo rực khó quên.

        Chủ đề bài thơ không chỉ là ca ngợi cảnh sắc mùa xuân mà còn khẳng định ý nghĩa tinh thần của mùa xuân: đó là mùa tái sinh, mùa của hi vọng, của những tâm hồn luôn hướng đến sự sống và cái đẹp. Thi nhân đã để cho cái “tưng bừng muôn nơi” vang lên như một bản nhạc, làm say đắm lòng người.

        Kết lại, bài thơ là một khúc ca xuân trong trẻo và rộn rã, vừa miêu tả thiên nhiên vừa bộc lộ tình yêu đời, yêu người. Nó nhắc nhở mỗi chúng ta: hãy sống hòa điệu cùng đất trời, hãy để mùa xuân gột rửa tâm hồn mình và làm cho trái tim luôn tươi mới, đầy ắp khát vọng yêu thương.