I. PHẦN
ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)
Đọc văn bản sau:
Khi đọc truyện Gasby
vĩ đại của Scott Fitzgerald, tôi vô cùng thích thú với đoạn mở đầu: “Hồi
tôi còn nhỏ tuổi, nghĩa là hồi dễ bị nhiễm các thói hư tật xấu hơn bây giờ, cha
tôi có khuyên tôi một điều mà tôi ngẫm mãi cho đến nay: Khi nào con định phê
phán người khác thì phải nhớ rằng không phải ai cũng được hưởng những thuận lợi
như con cả đâu. Ông không nói gì thêm, nhưng vì hai cha con chúng tôi xưa nay vẫn
rất hiểu nhau, mà chẳng cần nhiều lời nên tôi biết câu nói của ông còn nhiều
hàm ý khác. Vì vậy tôi không thích bình phẩm một ai hết. Lối sống ấy đã mở ra
cho tôi thấy nhiều bản tính kỳ quặc, nhưng đồng thời khiến tôi trở thành nạn
nhân của không ít kẻ chuyên quấy rầy người khác”.
Tôi cũng rất thích một
chi tiết trong truyện Doraemon, đó là một khi Nobita và Doraemon lạc
vào một thế giới khác, bất cứ thế giới nào, thì ở nơi đó cũng xuất hiện những
nhân vật có nhân dáng tương tự Nobita, Xuka, Xeko, Chaien… nhưng tính cách lại
rất khác. Điều đó luôn khiến tôi mỉm cười.
Cuộc sống này cũng vậy…
Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể giống ta. Ở đâu đó ngoài kia là những
người có thể rất khác ta. Có người ưa tụ tập với bạn bè. Có người mải mê rong
chơi. Có người chỉ thích nằm nhà để đọc sách. Có người say công nghệ cao. Có
người mê đồ cổ. Có người phải đi thật xa đến tận cùng thế giới thì mới thỏa
nguyện. Có người chỉ cần mỗi ngày bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà, tìm thấy một
vạt nấm mối mới mọc sau mưa hay một quả trứng gà tình cờ lạc trong vạt cỏ là đủ
thỏa nguyện rồi. […]
Chúng ta vẫn thường
nghe một người tằn tiện phán xét người khác là phung phí. Một người hào phóng
đánh giá người kia là keo kiệt. Một người thích ở nhà chê bai kẻ khác bỏ bê gia
đình. Và một người ưa bay nhảy chê cười người ở nhà không biết hưởng thụ cuộc sống…
Chúng ta nghe những điều đó mỗi ngày, đến khi mệt mỏi, đến khi nhận ra rằng đôi
khi phải phớt lờ tất cả những gì người khác nói và rút ra một kinh nghiệm là đừng
bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng.
(Nếu biết trăm năm là hữu hạn, Phạm Lữ Ân, NXB Hội nhà văn, 2013)
Thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5 (trình bày ngắn gọn):
Câu 1. (o,5 điểm) Nêu luận đề của văn bản.
Câu 2. (0,5 điểm) Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.
Câu 3. (1,0 điểm) Theo anh/chị, tại sao trong cuộc sống: “người tằn tiện phán xét người khác là phung
phí, người hào phóng đánh giá người kia là keo kiệt, người thích ở nhà chê bai
kẻ khác bỏ bê gia đình, người ưa bay nhảy chê cười người ở nhà không biết hưởng
thụ cuộc sống”?
Câu 4. (1,0 điểm) Nêu tác dụng của những bằng chứng được
sử dụng trong văn bản.
Câu 5. (1,0 điểm) Anh/Chị có đồng ý với thái độ: “phớt lờ tất cả những gì người khác nói” khi bị chê bai, phán xét
không? Vì sao?
II. PHẦN
VIẾT (6,0 điểm)
Câu 1 (2,0
điểm)
Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) bày tỏ ý
kiến của anh/chị về tầm quan trọng của hành động đối với tuổi trẻ.
Câu 2 (4,0 điểm)
Anh/Chị hãy viết bài văn (khoảng 600 chữ) phân
tích, đánh giá tâm trạng của nhân vật trữ tình trong đoạn thơ sau:
(1)Em ơi! Buồn làm chi
Anh đưa
em về sông Đuống
Ngày xưa
cát trắng phẳng lì
(2)Sông
Đuống trôi đi
Một dòng
lấp lánh
Nằm
nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kì
Xanh
xanh bãi mía bờ dâu
Ngô
khoai biêng biếc
Đứng bên
này sông sao nhớ tiếc
Sao xót
xa như rụng bàn tay
(3)Bên
kia sông Đuống
Quê
hương ta lúa nếp thơm nồng
Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
Màu dân
tộc sáng bừng trên giấy điệp
(4)Quê
hương ta từ ngày khủng khiếp
Giặc kéo
lên ngùn ngụt lửa hung tàn
Ruộng ta
khô
Nhà ta
cháy
Chó ngộ
một đàn
Lưỡi dài
lê sắc máu […]
(Trích “Bên kia
sông Đuống”, Hoàng Cầm; “Thơ Hoàng Cầm”, NXB, Hội nhà văn, 2011)
* Chú thích:
Nhà thơ Hoàng Cầm (1922-2010), tên thật là Bùi Tằng Việt, quê gốc làng Lạc Thổ, thị
trấn Hồ, Thuận Thành, Bắc Ninh, là một tên tuổi lớn trên văn đàn Việt Nam hiện
đại thế kỷ XX, được mệnh danh là nhà thơ của vùng đất Kinh Bắc (Bắc Ninh). Thơ
ông hấp dẫn các thế hệ bạn đọc khác nhau, vì ngoài những tìm tòi cách tân về
nghệ thuật, ông vẫn giữ cho riêng mình một vốn ngôn ngữ và hình ảnh đặc trưng
Kinh Bắc, độc đáo, tài hoa.
Bài thơ “Bên kia sông Đuống” ra đời
vào tháng 4/1948 và được đăng lần đầu tiên trên báo
“Cứu quốc”. Sông Đuống chia tỉnh Bắc Ninh ra làm 2 phần, Nam (hữu ngạn), Bắc (tả
ngạn). Quê hương của Hoàng Cầm ở bên này hữu ngạn sông Đuống. Khi giặc Pháp chiếm
đóng vùng đất này thì Hoàng Cầm đang công tác văn nghệ ở Việt Bắc. Hay tin giặc
tàn phá quê hương mình, ông xúc động viết một mạch từ 12 giờ đêm đến gần sáng
bài thơ nói trên với tâm trạng “căm giận và thương cảm sâu sắc”.
