Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2025

 


NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM
- Tố Hữu -

Tặng chị Trần Thị Lý anh dũng

Em là ai? Cô gái hay nàng tiên

Em có tuổi hay không có tuổi

Mái tóc em đây hay là mây là suối

Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông

Thịt da em hay là sắt là đồng?


Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt

Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt

Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh

Trên mình em đau đớn cả thân cành!


Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng

Em đã sống lại rồi, em đã sống!

Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung

Không giết được em, người con gái anh hùng!


Ôi trái tim em, trái tim vĩ đại

Còn một giọt máu tươi còn đập mãi

Không phải cho em. Cho Lẽ phải trên đời

Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!


Từ cõi chết, em trở về, chói lọi

Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi

Em trở về, người con gái quang vinh

Cả Nước ôm em, khúc ruột của mình.


Em đã sống, bởi vì em đã thắng

Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng

Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa

Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa...


Cả Nước cho em, cho em tất cả

Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má

Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân

Cho thịt da em lại nở trắng ngần!


Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ

Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ

Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang

Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!


Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp

Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép

Như quê em gò nổi Kỳ Lam

Hỡi em, người con gái Việt Nam!

7-12-1958

💥 Dàn ý

1. Mở bài

  • Giới thiệu Tố Hữu – lá cờ đầu của thơ ca cách mạng Việt Nam thế kỷ XX.

  • Hoàn cảnh sáng tác: 1958, viết về chị Trần Thị Lý – một nữ chiến sĩ cách mạng anh hùng.

  • Bài thơ là khúc ca ngợi ca vẻ đẹp, phẩm chất anh hùng và bất tử của người con gái Việt Nam trong kháng chiến.

2. Thân bài

a. Vẻ đẹp vừa huyền thoại vừa đời thường của người con gái Việt Nam

  • Câu hỏi tu từ mở đầu: “Em là ai? Cô gái hay nàng tiên…” → nhân vật trữ tình vừa thực vừa ảo.

  • Hình ảnh so sánh, ẩn dụ: tóc như mây, mắt như lửa, da thịt như sắt đồng → khắc họa sự kiêu hãnh, sức mạnh phi thường.

  • Người con gái hiện lên như biểu tượng lý tưởng hóa cho dân tộc.

b. Nỗi đau thể xác và tinh thần của người chiến sĩ cách mạng

  • Cảnh tra tấn: “Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung” → hiện thực khốc liệt.

  • Lời thơ như tiếng kêu thương, cảm thông và đồng thời ca ngợi sự bất khuất.

  • “Bàn tay như đôi lá còn xanh / Trên mình em đau đớn cả thân cành” → vừa gợi sự yếu mềm, vừa làm nổi bật nghị lực.

c. Sức sống bất diệt và trái tim vĩ đại

  • “Ôi trái tim em, trái tim vĩ đại / Còn một giọt máu tươi còn đập mãi” → trái tim tượng trưng cho tình yêu quê hương, cho lẽ phải.

  • Người con gái Việt Nam bất tử trong khát vọng sống và tinh thần hy sinh.

d. Sự hồi sinh, hòa vào tình yêu dân tộc

  • Hình ảnh cả nước chở che: “Cả Nước ôm em, khúc ruột của mình” → biểu tượng cho sự gắn bó giữa cá nhân – dân tộc.

  • Giọng thơ tha thiết, nâng niu, chan chứa tình cảm như tiếng mẹ, dòng sông quê hương.

  • Sức sống hồi sinh trong niềm tin của cộng đồng: “Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân…”

e. Niềm tin vào tương lai, khẳng định vẻ đẹp bất diệt

  • Người con gái từ cõi chết trở về, mang niềm tin, ánh sáng, rực rỡ như sao vàng.

  • Hình tượng kết tinh trong câu thơ: “Hỡi em, người con gái Việt Nam” → khẳng định tầm vóc sử thi, biểu tượng bất diệt của dân tộc.

f. Nghệ thuật đặc sắc

  • Thể thơ tự do, nhịp điệu biến hóa linh hoạt.

  • Sử dụng nhiều câu hỏi tu từ, so sánh, ẩn dụ → tạo sức gợi mạnh mẽ.

  • Giọng điệu vừa bi thương vừa hào hùng, kết hợp trữ tình – sử thi.

  • Ngôn ngữ giàu hình ảnh, giàu cảm xúc.

3. Kết bài

  • Khẳng định: Người con gái Việt Nam là bài thơ tiêu biểu ca ngợi phẩm chất kiên cường, hy sinh và vẻ đẹp bất tử của phụ nữ Việt Nam.

  • Tác phẩm thể hiện cảm hứng nhân văn, niềm tin vào sức mạnh dân tộc và giá trị con người.

💥Bài viết tham khảo

       Trong nền thơ ca hiện đại Việt Nam, Tố Hữu được coi là “ngọn cờ đầu của thơ ca cách mạng” (Nguyễn Đăng Mạnh). Thơ ông gắn bó mật thiết với từng chặng đường đấu tranh của dân tộc, là tiếng nói của thời đại, là bản anh hùng ca của nhân dân. Bài thơ Người con gái Việt Nam (1958) là một minh chứng tiêu biểu. Đây không chỉ là khúc ca ngợi ca một nữ anh hùng cách mạng, mà còn là biểu tượng cho vẻ đẹp bất khuất, sáng ngời của người phụ nữ Việt Nam – “những con người đẹp hơn tất cả anh hùng, thi sĩ” (Chế Lan Viên).

     Ngay từ những dòng đầu tiên, Tố Hữu đã dẫn dắt người đọc vào thế giới của sự thiêng liêng, huyền thoại:
“Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi…”
       Câu hỏi tu từ gợi sự ngỡ ngàng, ngưỡng mộ trước vẻ đẹp siêu phàm của người con gái. Thơ Tố Hữu ở đây không dừng lại ở tả thực, mà hướng tới lý tưởng hóa, nâng nhân vật trữ tình lên tầm sử thi. Như Hoài Thanh từng nhận xét: “Thơ Tố Hữu là thơ của lý tưởng cộng sản, nhưng lý tưởng ấy đã nhập vào tình cảm, hòa vào cái hồn của dân tộc.” Chính vì thế, hình ảnh người con gái không chỉ là một cá nhân cụ thể, mà là biểu tượng chung của phụ nữ Việt Nam, vừa dịu dàng vừa kiên cường.

     Bên cạnh vẻ đẹp huyền thoại, Tố Hữu không quên khắc họa hiện thực đau thương của cuộc đấu tranh:
“Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Không giết được em, người con gái anh hùng.”
        Những cực hình man rợ được liệt kê với nhịp điệu dồn dập. Nhà thơ Xuân Diệu từng nhận xét: “Tố Hữu có một giọng thơ riêng, tha thiết, đằm thắm, nhưng khi cần lại cháy bỏng, sục sôi, như tiếng gọi của lẽ sống.” Ở đây, giọng thơ vừa xót xa vừa tự hào. Giữa đớn đau thể xác, sức mạnh tinh thần của “người con gái anh hùng” càng trở nên chói sáng, bất khuất. Hình ảnh “bàn tay như đôi lá còn xanh” là sự kết hợp tuyệt đẹp: vừa non trẻ, mong manh, vừa kiên cường, bất diệt.

      Tố Hữu đặc biệt nhấn mạnh đến trái tim – biểu tượng cao nhất của sự sống và niềm tin:
“Ôi trái tim em, trái tim vĩ đại
Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
Không phải cho em. Cho Lẽ phải trên đời
Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!”
       Trái tim ấy sống cho dân tộc, cho nhân loại, cho “lẽ phải trên đời”. Điều này khẳng định tư tưởng nhân văn xuyên suốt thơ Tố Hữu. Nhà phê bình Lê Đình Kỵ từng nhấn mạnh: “Thơ Tố Hữu là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa tính chiến đấu và tính trữ tình.” Ở đoạn thơ này, chất trữ tình dâng trào trong niềm cảm phục, trong tình yêu thương, còn chất chiến đấu hiển hiện qua lý tưởng cao đẹp mà người con gái chiến đấu và hy sinh vì nó.

      Không dừng ở nỗi đau và sự hy sinh, bài thơ mở ra hình ảnh hồi sinh đầy chan chứa yêu thương:
“Cả Nước ôm em, khúc ruột của mình…
Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má
Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân.”
        Người con gái được cả dân tộc nâng niu, chở che, như đứa con trong lòng mẹ. Điều đó khẳng định mối quan hệ máu thịt giữa cá nhân và cộng đồng – một đặc trưng lớn trong thơ ca Tố Hữu. Nguyễn Đình Thi từng viết: “Thơ Tố Hữu là thơ của tình cảm cách mạng, thơ của một tấm lòng chan chứa yêu thương.” Chính tình thương ấy đã đem đến cho nhân vật trữ tình sức hồi sinh kỳ diệu.

     Đi đến cuối bài thơ, hình tượng người con gái Việt Nam hiện lên với dáng đứng kiêu hãnh, bất tử:
“Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang
Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!”
        Niềm tin và ánh sáng tràn đầy trong đôi mắt “sáng mãi niềm tin tươi ánh thép”. Ở đây, hình tượng nhân vật trữ tình đã vượt ra khỏi một con người cụ thể, trở thành biểu tượng sử thi cho dân tộc. Như Vũ Ngọc Phan nhận xét: “Tố Hữu là người đã đưa thơ ca cách mạng Việt Nam đạt tới tầm vóc sử thi.”

        Về nghệ thuật, Người con gái Việt Nam được viết bằng thể thơ tự do, nhịp điệu biến hóa linh hoạt theo mạch cảm xúc. Câu hỏi tu từ, ẩn dụ, so sánh tạo sắc thái huyền thoại và tính khái quát cao. Giọng điệu thơ vừa bi thương, vừa hào hùng, hòa quyện giữa tình cảm riêng tư và âm hưởng sử thi. Ngôn ngữ giàu hình ảnh, giàu nhạc điệu, thể hiện rõ đặc điểm “trữ tình chính trị” – dấu ấn đặc sắc trong phong cách thơ Tố Hữu.

        Tóm lại, Người con gái Việt Nam không chỉ là khúc ca bi tráng về một nữ chiến sĩ cách mạng, mà còn là bản anh hùng ca về người phụ nữ Việt Nam – những con người đã dâng hiến cả tuổi xuân, máu thịt cho Tổ quốc. Tác phẩm tiêu biểu cho cảm hứng lớn trong thơ Tố Hữu: ca ngợi con người, ca ngợi cách mạng, tin tưởng vào sức sống bất diệt của dân tộc. Như Nguyễn Đăng Mạnh từng viết: “Thơ Tố Hữu là sự kết tinh đẹp đẽ của tâm hồn và lý tưởng Việt Nam trong một giai đoạn lịch sử hào hùng.” . Và chính điều ấy đã làm nên sức sống lâu bền của bài thơ trong lòng bạn đọc hôm nay.